Parents do not raise children, NATURE DOES

— on Reading ATMAMUN, Kapil Gupta

Parents do not raise children.
NATURE DOES.

Nature does not make mistakes with children.
PARENT Do.

Whatever a parent does in the name of his or her child, he is really doing for himself. Parents are enslaved by the need for their children to reflect well on the family name.

The greatest thing you can do for your child is to not interfere.

A child does not need a parent’s teaching.
He needs a parent to create for him a certain environment. And this environment (with its wisdom) will do all of the necessary teaching.

If you create an environment of peace, the child will learn to be relaxed.

If you create an environment of understanding, the child will be open with his problems.

If you create an environment of silence, the child will become averse to the world’s noise.

If you create an environment of freedom, the child will have the courage to find his own way.

There is no Path for your life

― on reading A Master’s Secret Whispers, Kapil Gupta

There is no Path for your life.

The Path is not a Map.
It is all about Quality.

Don’t search for Success
since success will be followed by Failure,
and you will search for another success.

Be a seeker of Mastery
and have the chance to Create Value.

Don’t search for Happiness
since happiness is the same as the struggle
and your whole life hopes for sadness to go away.

Be a seeker of Mastery
and you are right on the path to truly Joy and Experience

Don’t play to win
He who plays to win suffers the wrath of the mind

Be a seeker of Mastery
and you are right on the path to play with your Instinct

Sport and Craft are vehicles for perfecting oneself,
to truly Play
to closer with Quality
to become Mastery.

Only fool man trains in order to win.
The wise man devotes his life
to sharpen his body
to conquer his mind
and refine his craft

He trains in order to forge his spirit.
to perfect himself
to become Mastery.

For his craft is his life
and its refinement is his journey,
a journey toward perfect himself
a journey of  Experience and Mastery.

Chất lượng

2019 IronMan 70.3 Đã Nẵng Finished

Ngày hôm nay, chỉ 7 tiếng ngắn ngủi. Nhưng nhờ nó mà định hình được một hành trình. Cũng nhờ nó mà được nhìn thấy nhiều nỗi sợ, sự hồi hộp, cũng như sự quyết tâm của rất nhiều con người, nhiều lứa tuổi.

Vẫn luôn là cảm giác quý giá đó mỗi khi ở đây. Vẫn luôn là một hoạt động quan trọng trong lịch trình của mình. Vẫn hồi hộp như lần đầu với chút tự tin và tiến bộ ti tí so với năm ngoái.

Năm nay bơi hết 49 phút, nhanh hơn 2p so với năm ngoái. Ra biển gặp sóng đã tự tin hơn. Đã  cố gắng làm 700m bơi sải, nhưng tốc độ không lại các chị các em, nên thôi, chuyển qua bơi ếch cho nhanh. Kết quả 49p.

Chạy bộ 2h30p, rút được 10p. Còn mỗi đạp xe là lẹt đẹt ngưởi khói người ta. Mục tiêu sang năm bơi 45p đạp 3hrs là ngon rồi.

Giờ đợi thằng cùng phòng về bàn kế hoạch ăn mừng.

 

 

Văn Hóa Là Gì?

Theo định nghĩa từ Wiki:
https://vi.wikipedia.org/wiki/Văn_hóa

Trong cuộc sống hàng ngày, văn hóa thường được hiểu là văn họcnghệ thuật như thơ camỹ thuậtsân khấuđiện ảnh… Một cách hiểu thông thường khác: văn hóa là cách sống bao gồm phong cách ẩm thực, trang phục, cư xử và cả đức tin, tri thức được tiếp nhận… Vì thế chúng ta nói một người nào đó là văn hóa cao, có văn hóa hoặc văn hóa thấp, vô văn hóa.

Trong nhân loại học và xã hội học, khái niệm văn hóa được đề cập đến theo một nghĩa rộng nhất. Văn hóa bao gồm tất cả mọi thứ vốn là một bộ phận trong đời sống con người [3]. Văn hóa không chỉ là những gì liên quan đến tinh thần mà bao gồm cả vật chất.

Gần đây tôi đã được thầy Trần Việt Quân giải thích từ này theo một nghĩa khác mang tính rất hành động, rất tích cực

VĂN: là những Lời Dạy về điều hay lẽ phải
HÓA: là Chuyển Hóa

Văn Hóa nên hiểu là thực hành, áp dụng, những lời dạy về điều hay lẽ phải vào tu sữa để chuyển hóa được bản thân mình thành con người tốt hơn.

Người có Văn Hóa là người phải áp dụng được những thứ mình học vào làm thay đổi bản thân mình. Người có Văn Hóa đã chuyển hóa được bản thân mình.

Tương tự , Gia Đình Văn Hóa là gia đình đã đưa được những giá trị truyền thống tốt đẹp vào chuyển hóa những thành viên trong gia đình mình.

Bàn thờ, nguồn sinh khí của gia đình.

Tôi có cô bạn rất thân, đã bỏ rất nhiều thời gian ra tận ngoài Bắc học về cách con người nên sống như thế nào cho đúng và hợp đạo lý. Trong khóa học đã được học rất nhiều về tổ tiên và nghi thức thờ cúng.

Tôi may mắn được nghe bạn chia sẻ nhiều về quan điểm và ý nghĩ của việc thờ cúng cũng như cách thiết lập bàn thờ.

Gia đình tôi vốn đã có truyền thống thờ cúng ông bà. Tuy nhiên bản thân tôi chưa hề để tâm đến việc phải thiết lập bàn thờ như thế nào là đúng. Cho tới khi được nghe được bạn chia sẻ.

Tôi luôn tự hỏi ý nghĩa của bàn thờ là gì? Làm như thế nào là vừa phải, là hợp lý? Làm thế nào để đừng để bị mắc kẹt vào nghi thức dẫn tới sự mê tín cũng như dẫn tới sự phô trương quá tốn kém?

Tôi đã được học rằng, phàm làm việc gì cũng phải tìm ra được Điểm Tựa (Leverage Point) của hệ thống. Đối với tôi, thờ cúng là một Điểm Tựa tâm linh, là nương nhờ vào nguồn cội, truyền thống tốt đẹp của gia đình mình.

Thờ cúng là một nghi thức. Bàn thờ là một chốn an bình giúp:

  • nuôi dưỡng Lòng Biết Ơn với nguồn cội của mình,
  • giúp nuôi dưỡng Đạo Hiếu
  • là sự ươm mầm cho năng lực tư duy hợp Nhân Quả.

Chữ HIẾU đứng ở hàng đầu
Hiếu với đất trời, hiếu với tổ tiên
Ơn đất nước từng ngọn rau tấc đất
Hiếu đạo vẹn tròn phúc ấm tổ tiên!

 

Cây có gốc mới lảy cành xanh lá
Nước có nguồn mới biển cả sông sâu
Con người ta xuất phát từ đâu?
Có tổ tiên trước rồi sau có mình
Công tiên tổ đã dựng thành từ trước
Đức nhân tài con cháu mới được hiển vinh.

(sưu tầm)

Đâu là cái GỐC của nghi thức ?

BÀN THỜ là công cụ thiện xảo về tâm linh giúp:

  • gắn kết mọi thành viên trong gia đình:
  • thực hiện việc Tưởng Nhớ và Gắn Kết với ông bà tổ tiên thông qua NGHI THỨC Cúng Bái (mỗi ngày)
  • qua đó Làm Mạnh Mẽ hơn
    • sự gắn kết với cái NHÂN (nguồn gốc), cái NÔI (môi trường) sinh ra và hình thành nên con người mình
    • cuộc đời này luôn là NHÂN QUẢ, nhân mạnh thì quả lành
    • => Luôn suy tưởng và gắn kết với cái nhân của gia tộc là một dịp để nhìn nhận lại chính mình và gia đình mình
    • phát triển truyền thống và giá trị đạo đức gia đình mạnh mẽ hơn
  • từ đó gieo cái NHÂN MỚI cho chính mình và gia đình mình về
    • về Gắn Bó, Đoàn Kết và Yêu Thương giữa các thành viên gia đình.
    • về GIỚI ĐỊNH TUỆ cho cả gia tộc trở về sau,
    • cũng là hổ trợ tổ tiên đời trước siêu thoát về cảnh lành.

Đâu là Kim Chỉ Nam?

  • Bàn thờ phải là công cụ thúc đẩy hành động không phải là hình thức hoặc sự phô trương và bị kẹt vào đó
  • Bàn thờ phải là công cụ giúp việc thực hành NGHI THỨC CÚNG BÁI trở thành thói quen hằng ngày
  • Bàn thờ phải Là chốn An Bình, là nơi SINH KHÍ, là nơi Nuôi Dưỡng Niềm tin và sự Gắn kết
  • Bàn thờ phải là nơi thúc đẩy GIỚI – ĐỊNH – TUỆ của cả gia đình
  • Setup bàn thờ để mọi thành viên Dễ tiếp cận, thích gần gũi,
  • Bàn thờ phải làm cho việc thờ cúng trở nên
    • Nghiêm túc
    • Có sức sống, Sạch sẽ, thoải mái
    • nhưng đơn giản
    • dễ tiếp cận,  dễ dàng thực hiện nghi thức
    • cần thiết đối với cuộc sống của mỗi thành viên gia đình
    • hài hòa, đẹp với không gian

Đâu là hành động cốt lõi quan trọng?

  • Việc đứng trước bàn thờ là thời khắc nhíp tâm giúp ta
    • suy nghĩ thấu đáo về những sự việc quan trọng
    • quy chiếu về những truyền thống, giá trị tốt đẹp của gia đình trước các quyết định lớn
  • Thờ cúng phải là việc chay tịnh, nghiêm túc
  • Mỗi ngày thành kính thắp hương, Hướng tâm về ông bà tổ tiên
  • Coi ông bà là điểm dựa tinh thần quan trọng (leverage point).
  • Nuôi dưỡng niềm tin rằng ông bà sẽ theo dõi, chỉ dẫn, bảo vệ chúng ta.
  • Làm gì cũng xin phép ông bà, nương tựa và nhờ ông bà hướng dẫn, chỉ lối và hổ trợ.
    • Đi thưa về trình với ông Bà,
    • Luôn thắp hương trước những thời khắc quan trọng
    • Làm việc thiện Giúp ông bà tổ tiên siêu thoát về cảnh lành.

Những Người Thầy Của Tôi

Trong dân gian có từ Đạo Sư.

Trước đây nghĩ rằng Đạo Sư là người chỉ ta đường đi lối về, là người chỉ ra thành công và tương lai sáng lạng cho mình. Mãi về sau mới hiểu rằng không người thầy nào có thể mang lại lời hứa cũng như đảm bảo thành công cho học trò của mình.

Thành công của mỗi người hay con đường của mình cũng chỉ do mình lựa chọn bước đi mà thôi. Không ai có thể dọn sẵn cho mình.

Vậy Đạo Sự dạy ta điều gì?

Ta nói con nghe, ta mất 30 năm cuộc đời để rồi cuối cùng nhận ra không nên đi con đường đó.

Đạo Sư đơn giản là người truyền cho ta kinh nghiệm để đừng lầm đường lạc bước, kinh nghiệm đã được trả giá bằng chính cuộc đời họ.

Dưới đây là vài trong số những Đạo Sư của tôi. Có nhiều người tôi không nhớ để liệt kê vô đây, nhưng trong danh sách này là những người thầy đã để lại cho tôi nhiều bài học sâu sắc nhất.

Đức Phật

Tôi không là Phật tử, cũng chưa có ý định quy y. Tôi cũng chỉ hữu duyên được chạm đến những lời dạy của ngài. Đức Phật là một người thầy của nhân loại, là người đã để lại cho chúng ta nhiều sự thật, nhiều phương pháp tu chỉnh thân tâm mà tôi luôn coi là kim chỉ Nam của mình:

  • Quy luật Nhân quả
  • Giới – Định – Tuệ,  ba giá trị cốt lõi của đời người
  • Phật – Pháp – Tăng, ba báo vật lớn nhất của đời người (thầy giỏi, bạn tốt và sách hay)
  • Văn – Tư – Tu, phương pháp học hữu hiệu nhất.

Hòa thượng Tịnh Không

Tôi có duyên được nghe nhiều bài pháp của ngài. Nhưng tôi nghĩ người tác duyên lớn nhất giúp tôi suốt những năm đó có thể nghe rất rất nhiều bài giảng của hòa thượng Tịnh Không chính là giọng người lồng tiếng đầy truyền cảm của cô.

Nghe hòa thượng thuyết giảng, tôi được biết khá nhiều đến lời dạy của Phật mà sau này trở thành nguyên tắc sống và là kim chỉ Nam cuộc đời tôi.

Thầy Trần Việt Quân

Tôi hay gọi vui với bạn bè thầy là ông giáo làng. Một thầy giáo làng Việt Nam chính hiệu. Thầy là đồng sáng lập hệ thống trường Pathway Tuệ Đức.  Một ông giáo làng nhưng lại có những phân tích và giảng dạy các bài học lớn của thế giới một cách rất hợp logic và dễ hiểu, dễ nhớ, đặc biệt là Phật học.

Bí quyết của thầy là Tư Duy Theo Nhân Quả.

Thầy là người giúp tôi có cái nhìn hệ thống về những lời Phật Dạy.
Thầy là người khai ngộ cho tôi hiểu thế nào là Tư Duy Nhân Quả.
Nhờ thầy tôi có được bộ câu hỏi  đơn giản và cao siêu nhất tôi từng dùng: Câu Hỏi Nhân Quả.

Thầy luôn nhắn nhủ với mọi người:

  • Nhân Quả là quy luật chi phối vũ trụ
  • Không gì qua được cái Nhân là chính mình
  • Giới Định Tuệ là năng lực lớn nhất đời người
  • Phật Pháp Tăng là bảo vật quý nhất thế gian
  • Văn-Tư-Tu là phương pháp học tuyệt vời nhất

Cô Nguyễn Đoàn Kim Sơn

Cô Sơn là vợ thầy Quân. Sự dạy của cô cũng mang triết lý nhân quả sâu sắc như chồng mình.

Nếu như thầy Quân là người còn nhiều hoài bão và suy tư, cô lại là người nhẹ nhàng thanh thoát lạ kỳ. Lần đầu được nghe cô đọc diễn văn trên hội trường, tôi đã thầm muốn được học cô, để xem cách dạy của cô sẽ như thế nào. Tôi cảm thấy đâu đó một sự buông xã.

Hơn một năm sau tôi mới được học cô trọn một ngày, nhưng cô lại cho tôi cái nhìn rất sâu sắc về mục tiêu của việc đi học.

Mục tiêu cao nhất của việc học là để hiểu được nhu cầu chính đáng của người khác.

 

Chỉ khi nào đem được hạnh phúc chính đáng cho người khác, khi đó bản thân ta mới thật sự hạnh phúc.

 

Shane Parrish – Farnamstreet

Tôi là người làm sản phẩm về Social Community, nhưng tôi chưa bao giờ hình dung ra một community tốt thật sự nó hoạt động như thế nào. Farnamstreet là một điển hình. Nó không phải là một linkedin, một quora hay stackoverflow, nó là một thứ hoàn toàn khác. Ở community của fs.blog, một thảo luận có thể kéo dài hàng tháng trời và để đọc hết và nghiễn ngẫm nó, bạn cần cả tuần.

Shane Parrish là người tạo ra Farnamstreet.

Tôi biết đến quy luật Nhân Quả theo cách tiếp cận của phương Tây khi được học về First Principle Thinking từ các bài viết của Shane. Nó là một dạng Tư Duy Theo Nhân Quả, là quy trình đi tìm nhân tố khởi đầu.

Ở Farnamstreet tôi bắt đầu sự nghiên cứu của mình cho các khái niệm về Mental Models. Mặc dù nó không phải là những bài viết xuất sắc nhất về mental models, nhưng nó là duyên khởi đầu cho con đường tìm hiểu về Multi-discipline Thinking của tôi.

Và cuối cùng Farnamstreet giúp tôi hoàn tất một phát thảo đầu tiên về thế giới quan của chính mình.

Kamal Ravikant

What is the truth in this situation


Naval Ravikant


Alfred Adler (Life has no purpose)
Seth Godin/Bernadette Jiwa (Marketing can make change)
Garry Keller (The Focus Question)

Goal vs Habit (System)

Goals as making a contract with yourself being unhappy until you reach the goal.
Compared to a person who naturally have results because they have a habit (system) set up.

It’s like setting a goal to lose 10 pounds and falling back to old habits after reaching it. Compared to making a lifestyle of eating healthy and exercise every day.

This way you actually don’t need that goal,
you will reach the result no matter if you have the goal or not.


 

There is no way to happiness, happiness is the way.
Success is a journey, not a destination.

Goal is just a destination
Habit keeps you on the way.
You need both.

A goal is a theory.
A habit is a practice.

A goal requires you to develop a plan.
A habit enables you to maintain the schedule.

A goal guides the choice of habits.
A habit makes daydreaming become achievement.

Goals are measured with output.
Habits are measured with input.
By the time you get output measures it may be too late.
Good performance on input measures is motivating,
and eventually leads to good output measures.

An achieved goal is a stepping stone to the next, more challenging goal.
A habit is an asset that carries from goal to goal.

Sẽ không có lần thứ 2

Rất ít kỳ quan thế giới có thể hiện rõ trong tâm trí con người mặc dù họ chưa một lần ghé thăm.

Ai cũng sẽ nhớ tượng Nữ Thần Tự Do, tháp Eiffel hay nhà hát Opera House ở Sydney.

Cầu Golden Gate Bridge ở San Francisco là điều đặc biệt trong số đó.
Mất 4 năm để hoàn thành cây cầu dài 2 dặm với màu cam rực rỡ. Đọc tiếp Sẽ không có lần thứ 2

Con nên học Văn như thế nào?

Con mình may mắn được học với cô giáo luôn thẳng thắn trao đổi với hội phụ huynh về việc học của các con. Hôm nay cô có trao đổi việc các con nên học Văn như thế nào.

Nhân tiện mình cũng có trăn trở về việc này. Ở đây mình mạo muội không dùng từ Học Văn mà dùng từ Học Viết.

Mình đã đọc nhiều ý kiến về việc học Văn. Cho dù các quan điểm đều mở, nhưng cảm nhận của mình là “Chúng ta luôn coi kết quả của môn Viết là một tác phẩm (Art) “.

Mình chỉ muốn con hiểu: Viết là một công cụ (Tool) để truyền tải thông tin, xa hơn mới mong cầu việc truyền tải quan điểm. Nhưng trước tiên phải dùng tốt nó như một công cụ.

Trong cuốn Homo Sapiens, tác giả nhấn mạnh Quần Thể Người có số lượng cá thể vượt trội hơn hẳn các loài động vật khác ở một khả năng: Bịa Chuyện. Dân gian gọi là Bà Tám, hay nói văn hoa là Hư Cấu Câu Truyện, tiếng Anh gọi là StoryTelling. Đây là năng lực tưởng tượng của con người. Hiểu sâu hơn là năng lực cảm nhận và mô tả thế giới xung quang một cách rất đa dạng.

Hơn nữa, loài người có khả năng truyền tải thế giới quan của mình một cách rất chi tiết. Đối với các loài khác, khi kẻ địch xuất hiện, chúng chỉ truyền được một thông điệp đơn giản là “có kẻ địch”. Con người có thể thông báo “kẻ địch có 4 chân, răng dài, chạy nhanh, đang ở gần suối”.

Chính năng lực giao tiếp phức tạp này đã được sử dụng để tạo nên các câu chuyện về thần thoại, thánh thần và tôn giáo, là chất keo kết dính loài người và cũng chính là công cụ để kích động chiến tranh.

Con người có 5 giác quan, trong đó hết 3 thứ dùng để tự cảm nhận về bản thân mình khi tiếp xúc với thế giới. Hai thứ còn lại là ” Mắt và Tai “ dùng để cảm nhận hình thái của chính thế giới xung quanh. Cái thứ 6 mình tự gọi là khả năng tưởng tượng. Trí tưởng tượng đã đẩy thế giới quan của con người đi xa cực đại. Có thể tốt, có thể xấu, không bàn ở đây.

Một khi đã cảm nhận về thế giới, con người có nhu cầu truyền đạt cái mình biết. Từ lâu con người có 2 công cụ quan trọng để tận dụng năng lực của Mắt và Tai: Đó là Vẽ và Kể Truyện.

Vẽ là công cụ truyền tải thế giới quan qua cảm nhận của Mắt. Là cách mô tả thế giới bằng màu sắc và hình ảnh. Kể chuyện là sử dụng năng lực của Tai.

Viết là công cụ gián tiếp của Kể Truyện. Viết là hình thức nghe bằng mắt. Đó là lý do không ngoa khi đức Phật gọi các đệ tử của ngài là Thanh Văn. Vì chúng ta, loài người, học bằng âm thanh là tốt nhất (theo lời Anan).

Chúng ta khi nói đến học Vẽ hay học Viết, thường liên tưởng nó như là một tác phẩm (Art), quên mất công dụng ban đầu của nó chính là để truyền đạt thông tin. Chúng ta thường hay tập trung vào tính nghệ thuật của nó hơn là tính nội dung.

Ở lớp của con, cô rất coi trọng việc dạy Vẽ. Và kỹ năng này đã cải thiện rõ rệt. Các bạn lớp 1, 2 đã dùng kỹ năng Vẽ để mô tả câu truyện, để học toán. Các bạn lớp 5 thì thuần thục hơn hẳn, giờ có thể thoải mái trình bày ý tưởng bằng hình ảnh có đầy đủ không gian, màu sắc hoàn chỉnh.

Tiếp đây là ý kiến chủ quan của mình về học Viết.

Việc đầu tiên các con cần phải hiểu Viết là nhằm mục đích gì:

  1. Truyền tải thông tin.
    Tức là phải dễ hiểu, ngắn gọn, rõ ràng, có chủ đích. Vì thế mình coi trọng Academic Writing. Tức là coi trọng tính cấu trúc, tính đơn giản và hiệu quả của nó.
  2. Thuyết phục được người khác hỗ trợ mình, đồng cảm với mình.
    Ở đây các con cần hiểu rõ mình muốn truyền tải cái gì, người nghe là ai, cần nghe cái gì, cái nào là quan trọng.

Đây là 2 mục tiêu mình mong muốn cao nhất. Vì cả đời các con sẽ luôn dùng 2 thứ này trong mọi mặt đời sống. Tất nhiên không loại trừ các con sẽ phải biết áp dụng các liệu pháp Văn Học khác để làm cho bài viết thêm hấp dẫn.

Một tác dụng kinh khủng khác của Viết chính là giúp các con hiểu rõ hơn điều mình muốn truyền đạt. Chỉ khi viết ta mới bắt đầu cảm nhận là mình chưa hiểu gì về cái cần nói. Cấu trúc hay trật tự của ý tưởng thật là lung tung.

Điều quan trọng nhất là thầy cô và phù huynh truyền cảm hứng để các con Viết nhiều. Giống như Vẽ nhiều vậy. Viết những thứ thật đơn giản, nhẹ nhàng, đừng đặt nặng về hình thức.

Viết nhiều thì có ngày cũng ra tác phẩm, đó là ẩn tướng của hình thái phi cấu trúc, cứ viết đi, miễn nhiều người đồng cảm là thành tác phẩm rồi.